Skip to content
Home » News » 13/4/2023

13/4/2023

    7:24 Am

    Càng ngày mình ngủ càng nhiều thì phải?

    Ừm đúng hơn là càng ngày mình càng ngủ ngon.

    Tối qua hình như có mưa đúng k nhỉ? Chắc hôm nay trời sẽ mát được một chút. Có lẽ trưa nay mình có thể ở lại phòng được. 

    Tối nay mình sẽ lên xe đi Đà Lạt. Lần đầu tiên đi DL mà đéo phải đi cùng em. Hì. Thật là mong chờ mà! Chắc là sẽ thú vị lắm đây.

    À nãy mình có mơ thấy em nhỉ? Mà mình quên mất tình tiết rồi. Đây không phải là giấc mơ gần nhất trong đêm nên chả thể nhớ kỹ được. Chắc tiềm thức đang giải tỏa giúp mình vài ký ức và suy nghĩ không vui thôi. Chỉ còn nhớ là em mặc 1 chiếc áo màu đen. Trùng màu với giấc mơ 3 năm trước nhỉ?

    Ừm.. Và mình chả thấy được khuôn mặt em nữa. Em trông như thế nào nhỉ. Thôi chắc là không nên cố nhớ lại. Sẽ nhói lòng ấy.

    Hôm nay mình sẽ viết về cái gì nhỉ? Sẽ viết về sự thật trong giai đoạn gần đây nhỉ. 

    Ừm. Sẽ viết về cái ngày bắt đầu ấy.

    À tối thứ 2 em có gọi cho mẹ mình. Nhưng mẹ mình lại chưa biết gì và hỏi về có tôi nấu cơm cho 2 đứa không. Em trả lời cho qua rồi tắt máy. Tính ra sau bấy lâu, em mí nói chuyện vs mẹ mình nhỉ. 

    Không biết lúc đó, em có định nói ra cho mẹ biết không? Nhưng rồi không nói được hay là thế nào nhỉ? Hay là em chỉ đang lạnh nhạt và giả vờ mọi thứ còn bình thường?

    Thôi kệ. Chả biết được. Mình cũng chả mấy quan tâm. Hôm qua mình đã nói cho mẹ rồi. Nói cái cách mà em hận mình như thế nào, nói cái cách mà em nói muốn tôi buồn khổ như thế nào? 

    Có lẽ khi đối mặt với người khác thì không. Nhưng với mẹ thì mình không muốn tỏ ra mạnh mẽ và tàn nhẫn nữa. Mình nói ra những điều mà em đã từng hiểu lầm. À, điều duy nhất mình che dấu là chưa nói em đã ngủ với thằng đó đắm say ntn mà thôi.

    Có vẻ như hôm qua mình đã đúng. Chút cảm xúc yêu thương cuối cùng về em trong mình đang nhạt đi rất nhanh. Có lẽ vài ngày, nữa mình chả bao giờ nhớ lại được nữa. Mình đang nói cảm xúc chứ k phải ký ức. Có lẽ sau này mình vẫn nhớ về đoạn ký ức tốt đẹp khi ở với em. Nhưng mình không nhớ lại được những cảm xúc tốt đẹp khi ấy. 

    Hì. Hơi hối hận vì hôm qua đã ghi lang man ra rồi. 

    Hôm nay mình sẽ viết về cái khởi đầu. Ngày mà lần đầu mình làm chuyện tầm thường ấy. Cái ngày mà mình đọc tin nhắn của em.

    Hôm đó em vừa làm răng và bảo với mình sẽ đi làm tiếp.

    • Tối nay C đi tháo chỉ răng nhé! 
    • Thế có ăn tối ở nhà không? Đ nấu!
    • Chắc là không đâu!

    Cuộc nói chuyện đơn giản nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ. Chỉ là cảm giác bên trong thôi nhưng tôi đã quyết định xem em đang làm gì.

    Và điều tôi thấy là em có 1 cuộc hẹn với 1 anh Đ nào đó. Ôi chữ cái đầu trùng tên tôi mí đau! Ừ! hẹn nhiều lắm rồi chứ phải lần đầu đâu. Và nt rất là tình từ và say đắm luôn ấy. Tới mức kẻ tự nhận đào hoa như mình cũng chưa từng tới mức này với ai khác nhỉ?

    Thực sự lúc đó mình hơi giận. Chỉ là hơi thôi chứ k nhiều. Rồi mình tưởng tượng ra vài thứ. Nhưng cũng bác bỏ suy nghĩ ấy. 

    Giờ thì mí nhận ra những thứ mình tưởng tượng nó toàn xảy ra ở tương lai. Giống như mình là nhà tiên tri ấy. Sau này, Lúc mà mọi chuyện đã kết thúc ấy, mình đã giật mình nhận ra những điều xảy ra toàn được mình nghĩ ra hết. Hầu hết là mình đã mong muốn nó xảy ra như vậy.

    À quay lại cơn tức giận lúc đó. Mình chỉ lặng người và cười hơi đăng. Chả phải đây là điều mình muốn ư? Giờ C có mọi thứ rồi. Đâu còn như xưa. C có sự nghiệp và con đường ổn định, C cũng có tiền, có gia đình và có cả  người tâm sự. Đâu phải như xưa là chỉ có mỗi tôi.

    *Cười*

    Nằm suy nghĩ vẫn vơ thì C gọi. Tôi sốc lại tinh thần để mọi thứ bình thường. Chả nhớ cuộc nói chuyện ra sao lắm nhưng C bảo là xe C bị vấn đề và cần tôi chạy ra giúp. Tôi lục tung cái phòng để tìm chìa khóa và chả thấy. Mặc dù em vừa dặn nó ở đâu. Tới mức tôi phải gọi lại mí lấy được.

    Tôi chạy tới chỗ em đang đứng đó. Và tôi chạy giúp em sửa xong chiếc xe đó. 

    Tôi nhìn sâu trong mắt em để hy vọng quan sát thêm điều gì đó. Điều tôi thấy là em có áy náy. Tôi mỉm cười, nhìn sâu vào mắt em, hỏi em 1 câu mà chắc em nghĩ là tôi bị lẫn hay đã quên:

    • Tối C có về ăn cơm không?
    • À Không ăn nha!

    Tôi nghẹn lại! Tính hỏi thêm câu nữa. Nhưng vì không muốn nghe thêm lời nói dối nào nên tôi chỉ mỉm cười. 

    Đêm đó em tới nhà muộn lắm. Tôi không dám hỏi đi tháo chỉ răng ra sao vì sợ em lại nói dối. Tôi giả vờ ngủ từ lúc em vờ cho tới khi em ngủ thật. Sau đó vì mệt nên tôi cũng ngủ thiếp đi. 

    Sáng hôm sau em dậy rất sớm. Và tôi cũng biết em đi với ai. Cái năng lượng vội vàng ấy lan tỏa từ người em làm nặng hết cả không khí trong phòng. Tôi lại phải giả vờ chưa thức để không phải nghe lời nói dối nào nữa.

    Sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi nhớ là vậy!

    Rồi cái ngày tôi nói với em cũng tới.

    Em khóc nhiều lắm. Còn lòng tôi bình thản lắm. 

    Nhưng vẫn đau lòng lắm. Cuộc nói chuyện có vẻ như cả 2 rất “thành thật”. Nhưng cả tôi và em đều có những điều chưa nói. Tôi vẫn còn giả vờ chưa biết hết. còn em vẫn giả vờ chưa liên kết với ai. Nhưng lúc đó tôi thực sự tin là vậy.

    Hay đúng hơn là em cũng tin là v. Em chưa nhận ra bên trong em đang khao khát điều gì. Nó mạnh mẽ hơn em nghĩ. 

    Tôi cũng chả biết nữa.

    Tôi cần đi đâu đó cho khuây khỏa. 

    Tôi về quê gặp 2 đứa bạn thân. Đi lên vùng rừng núi thật đẹp và hoang sơ. Gặp những con người mới lạ. Nghe những câu chuyện thú vị. Đó thật sự là 1 chuyến đi ý nghĩa nhất mà tôi từng đi. Chuyến đi trong tâm trạng thất tình ấy.

    Nhưng điều tồi tệ nhất sau chuyến đi đã tới. Không phải là đối mặt với em mà là chuyện gia đình. Bà tôi mất. 

    Tôi trải qua tang lễ khi mọi người hỏi tôi em ở đâu. Sao không về. câu trả lời luôn ở trong lòng tôi là tôi không muốn đối mặt vs em nên đã nói em không cần về. Những nghĩ là nghĩ v thôi.

     Lúc đó cảm giác như thế nào nhỉ.

    Thất nghiệp. 

    Thất tình.

    Ng thân qua đời.

    Chắc đủ combo cho 1 năm số 7 rồi đây nhỉ. 

    Suốt cả tuần ở quê đó, cảm xúc thật là dâng trào. Tôi thường dậy sớm và đi dạo trong vườn mai. 

    Chưa bao giờ tôi thấy mọi thứ cây cỏ lại gần gũi như v. Như là tôi có 1 kết nối mãnh liệt với sự sống  nơi này vậy.

    À không nói lang man.

    Quay lại suốt 1 tuần đó.

    Tôi

    Thực sự 

    Mong chờ cuộc gọi từ em.

    Nhưng sự thật hơi bất ngờ.

    Em như biến mất vậy!

    Sau này tôi mới biết là em đang chuyển đổi tâm lý từ đau sang hận. 

    Em hận tôi rất nhiều. Và rất không may là em lại đang ở với người khác. Rồi em buông thả bản thân theo cơn hận. 

    Ừ nói thẳng ra là em càng say đắm hơn.

    Say tới mức tiếp tục để tôi chờ ở nhà. Nói về sự delay chuyến bay nhưng về nhà của thằng đó.

    Khoan..

    Khi viết ra những dòng này, ngay tại lúc này, tôi nhận ra mình vẫn còn giận. Dù sau này tôi biết là vì tôi đã vô tình tổn thương và khiến em tuyệt vọng như thế nào khiến em trở nên như vậy. Nhưng ngay lúc này nhớ lại vẫn thấy cay.

    *Cười*

    Hơi đắng nhỉ.

    Rồi hôm sau em cũng về. nhưng lại không ngủ chung phòng với tôi. 

    *Cay đợt 2*

    Em à. Nếu có ngày em đọc dòng này thì em biết là ý nghĩ trả thù của em lúc đó nó thành công lắm luôn ấy. Không những cay mà tôi còn thật sự buồn nữa.

    Và đỉnh điểm của sự đau lòng cũng chưa dừng lại ở đó. 

    Vì không muốn nghe lời nói dối nào nữa. Nên tôi đã nói thẳng ra là tối biết tất cả qua tin nhắn của em.

    Ánh mắt em lúc đó thật sự rất đáng sợ chứ không đau thương như tôi nghĩ. Em nói ra những lời mà tới giờ tôi vẫn còn đau ấy. Em cũng đã nói ra em chịu tổn thương từ tôi như thế nào. Nhưng ngay lúc đó, tôi… không có thời gian để hiểu. Dù cảm xúc đang dâng trào, nhưng xin lỗi vì đã tổn thương em, là câu cuối cùng tôi nói với em lúc đó. Trong long còn bồi thêm 1 câu mà chả thể thốt ra lời. Tôi thực sự không muốn em vì tôi mà sống trong thù hận. Mong em sớm vượt qua nó.

    Về nhà tôi đã nghe lại ghi âm của cuộc nói chuyện đó. Lại đau lòng 1 lần nữa. Và sau đó vài giây, tôi nhận ra tôi không ghét cảm giác đau lòng này lắm. Tôi mỉm cười biết ơn em và xóa file ghi âm đó. Tôi chọn sống với tình yêu.

    Rồi cuộc sống sau đó thì tôi đã viết ngày hôm qua rồi.

    Đáng lẽ hôm qua tôi nên viết cái này trước nhỉ. 

    Sao mình lại viết tha thứ rồi quay ngược tới đoạn đau lòng nhỉ.

    Ừm có 1 điều nữa là bài hôm nay toàn là tiêu cực cá nhân. Khác xa với nhật ký mọi hôm.

    Cũng chả có 1 bài học nào hay hay cho bà này cả. Và vì thế cũng chả để bài thơ nào của mình lại đây.

    Ừm. Mình viết nhanh quá.

    Đoạn nhật ký gì viết trong 1 tiếng đồng hồ thế này.

    Ừm sau này về già mình có thể thử viết sách. hắc hắc.

    Thôi mình dậy và bắt đầu ngày mới thôi.

    Hôm nay mình sẽ có 1 chuyến đi thú vị.

    Mong là nó sẽ có ý nghĩa nhiều như chuyến về quê hôm rồi.

    ….

    Leave a Reply

    Your email address will not be published. Required fields are marked *